Matcha không chỉ là đồ uống
Buổi chiều. Trên bàn chỉ có ánh nắng xiên và một ly matcha.
Không ai gọi bạn. Không có thông báo nào. Chỉ là một khoảng lặng hiếm hoi – như thể cả ngày đã dừng lại vài phút, chờ bạn kịp thở.
Bạn khuấy nhẹ ly nước xanh. Bọt nổi lên, mịn như sương đầu thu. Mùi cỏ non thoảng qua – thanh, sạch, hơi thắt ở ngực.
Bạn nhấp một ngụm nhỏ. Vị đắng đầu lưỡi, ngọt ở cổ.
Không có gì bùng nổ. Nhưng cũng không cần phải thế.
Vì lúc ấy, bạn nhận ra:
Mình không mệt vì làm quá nhiều.
Mà vì đã sống quá nhanh – với quá ít sự chú ý.
Và trong khoảnh khắc đó, matcha không còn là đồ uống.
Nó trở thành một lời mời.
Mời bạn dừng lại, nhìn vào trong, và thấy… chính mình đang có mặt.